Truyện Sex Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 9

Phần 36

Lúc này tại mê cung bên dưới lòng thành phố Piltover, Max cùng những người khác đang liên tục chống trả lại những cái bẫy được đặt từ trước bên trong này. Những cái bẫy chết người khiến không ít thuộc hạ mà Max dẫn theo phải bỏ mạng.

“Ầm”

Một quả đạn pháo lăn từ từ tiến đến vị trí của đám người Max ngay sau đó lập tức nổ tung, chấn động mạnh khiến cho cả khu vực gần đó chấn động. Cũng may Max kịp sử dụng lá chắn năng lượng bảo vệ tất cả khỏi vụ nổ.

Max lập tức hỏi người phụ nữ mình dẫn theo:

– Những cái bẫy này vì sao lại tấn công chúng ta liên tục như vậy? Hay chúng ta đã đi sai gì?

Người phụ nữ ấy lắc đầu chắc chắn đáp:

– Không thể nào đâu, chúng ta đi rất đúng, tôi nhớ như in không thể sai được.

Anna ở cạnh lo lắng nói:

– Anh Max có khi nào những cái bẫy này do một kẻ nào đó cố tình khởi động nhằm cản chúng ta đến phòng trung tâm.

Ariel cảm thấy suy nghĩ của Anna rất có lý nên tán thành theo, bây giờ ngoài cách suy nghĩ ấy thì thực sự không thể tìm ra một nguyên nhân nào khác.

Max móc trong người ra một tờ giấy trắng đặt lên mặt sàn sau đó dùng dao cắt trên ngón tay để chảy ra một ít máu, cậu ta nhìn người phụ nữ đó nói:

– Cô có thể giúp tôi vẽ ra đường đi thoát khỏi mê cung này không?

Người phụ nữ ấy cảm thấy vô cùng khó hiểu với hành động của Max nhưng cũng không từ chối, cô ta nhanh chóng nắm lấy thay Max vẽ lên tờ giấy trắng. Hình dáng của đường đi thoát khỏi mê cung nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người, những con đường sẽ cản trở và những ngõ cụt xung quanh đều được người phụ nữ ấy vẽ lại một cách chính xác.

Heimerdinger là một nhà thông thái nhưng ông cũng không hiểu rốt cuộc Max đang định làm gì nên hỏi:

– Max? Sao lại phải tốn sức vẽ lại bản đồ như vậy? Không phải chúng ta có người dẫn đường rồi hay sao?

Max nhìn vào những nét vẽ trên giấy mỉm cười nói:

– Cũng không có ý gì sâu xa, chỉ là muốn xác định được vị trí chính xác của cánh cửa ra khỏi mê cung này nằm ở hướng nào thôi.

– Nhưng làm như vậy thì được gì?

Ariel cũng thắc mắc hỏi.

Max đứng thẳng người dậy nhìn phía trước đáp:

– Ta để ý từ đầu đến giờ, cứ mỗi lần chúng ta đi qua một khu vực chính xác thì những cái bẫy tại khu vực ấy lại tự động kích hoạt. Điều ấy có nghĩa những cái bẫy được cài sẵn sẽ kích hoạt ngay khi chúng ta đi đúng vào con đường sẽ dẫn đến cửa ra. Trước khi tiến vào mê cung này ta cũng đã tìm hiểu rất kĩ về thời điểm xây dựng nên toàn bộ mê cung này. Vào thời điểm đó Valoran đang trải qua thời kì khủng hoảng năng lượng và vật liệu sắt thép, nếu như xây dựng nên tòa mê cung bằng đá thế này tất nhiên không bị cuộc khủng hoảng ấy tác động tuy nhiên nếu thiết lập các hệ thống bẫy và cơ quan bên trong muốn tồn tại lâu thì nhất định phải sử dụng các vật liệu làm từ sắt thép hoặc có độ bên cao hơn sắt thép. Như vậy cuộc khủng hoảng đã tác động đến công trình này khiến cho toàn bộ số cơ quan bẫy đều được lắp tại các con đường dẫn đến lối ra. Nếu chúng ta cứ đi như thế này thì trước sau gì cũng bị số bẫy ấy đánh bại.

Rumble nghe Max giải thích thì rất có lý nhưng cậu ta vẫn không thể hiểu được:

– Nếu như không đi vào con đường đó thì làm sao mà chúng ta có thể thoát ra khỏi mê cùng này? Vả lại trong một thời gian dài như vậy, không lẽ sau cuộc khủng hoảng họ không cố gắng nâng cấm nơi này lên, để tất cả mọi nơi đều có bẫy hay sao?

Mọi người đều có chung một thắc mắc giống Rumble. Nhưng Max cũng nhanh chóng giải thích:

– Có một điều mà mọi người không biết chính là việc sau khi hoàn thành mê cung này và thiết lập toàn bộ hệ thống bẫy, kĩ sư xây dựng và toàn bộ người của ông ta đều đột nhiên bị một căn bệnh lạ và sau đó ba ngày thì qua đời. Cái chết của họ đến bây giờ vẫn còn là điều bí ẩn. Có một số giả thuyết cho rằng nguyên nhân cái chết của họ chính là vì lời nguyền, lời nguyền này là do những viên đá và chất liệu kết dính ở đây đều được lấy từ trong một căn mộ tại Shurima. Từ đó về sau không một ai dám đụng chạm gì đến kiến trúc của mê cung này nữa, bọn họ chung quy là sợ bị dính lời nguyền mà thôi.

Nói đến đây mọi người mới giật mình nhìn kĩ hơn những bức tường cạnh bên, thực chất tất cả các bức tường này đều được làm từ những khối ta vuông đặt chồng lên nhau, ở giữa có một loại chất gì đó nhằm kết dính hai viên đá lại.

Heimerdinger lên tiếng:

– Thật không ngờ, trải quả một thời gian lâu như vậy mà những viên đá vẫn còn rất chắc chắn, các vết dính giữa hai viên đá cũng rất bền.

Max gật đầu nói tiếp:

– Thứ chất dính và những viên đá ấy ngày xưa được các vị vua trị vì tại sa mạc Shurima sử dụng để xây các tòa cung điện của mình. Chất liệu thì không rõ nhưng lại rất bền, đó là lý do vì sao tại Shurima đến giờ vẫn còn tồn tai nhiều kim tự tháp rất đồ sộ.

Người phụ nữ dẫn đường nghe Max nói vậy vội hỏi:

– Nói gì thì nói chúng ta cũng phải đến lối ra mới có thể thoát khỏi mê cung này.

Max đáp:

– Đó là lý do vì sao tôi nhờ cô vẽ lại bản đồ mê cung, mọi người thử nhìn xem, có phải bên cạnh lối ra của chúng ta gần sát với một ngõ cụt hay không?

Mọi người nhìn vào tấm bản đồ vừa vẽ liền nhận ra ngay, quả nhiên bên cạnh lối ra là vô số các lối cụt.

Max chỉ vào lối cụt cạnh lối ra mà nói:

– Nếu chúng ta đi theo con đường dẫn đến lối cụt này thì nhất định sẽ không bị những cái bẫy kia làm phiền. Vì lối cụt này và lối ra chỉ cách nhau một bức tường vậy nên chúng ta có thể phá vỡ bức tường ngăn cách này để có thể thông qua cửa ra ngay bên cạnh.

Nghe vậy mọi người lập tức nói:

– Thế thì đi mau lên, không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Mọi người nhanh chóng đi theo con đường khác, và đúng như những gì Max đã nói trên đường đi bọn họ không gặp phải một chút trở ngại nào từ những cơ quan bẫy.

Tại phòng điều khiển Aquarius thấy đám Max đi sai đường liền cười thầm trong bụng thế nhưng chứng kiến toàn bộ quá trình cô ta mới thực sự kinh hãi. Cô ta cũng như nhiều người khác ở đây không biết chuyện chỉ khi nào đi đúng đường dẫn đến lối ra thì các cơ quan bẫy mới kích hoạt. Và càng kinh hãi hơn nữa khi mà thấy Max cùng những người khác dồn sức phá hủy bức tường để thông qua lối ra ngay bên cạnh.

“Ầm ầm ầm”

Những tiếng nổ lớn vang lên liên tục ngay bên ngoài căn phòng điều khiển.

“Bùm” – Một tiếng, cánh cửa sắt lập tức bị nổ tung văng sang một bên, Max cùng những người khác xuất hiện trước mắt Aquarius.

Nhanh chóng dấu đi sự kinh hãi của mình Aquarius mỉm cười nói:

– Các ngươi cũng giỏi thật, có thể thoát khỏi mê cung nhanh như vậy.

Max nhếch môi, chỉa thẳng kiếm vào mặt Aquarius mà đáp:

– Đừng nhiều lời, ngừng ngay hệ thống lại.

“Ha… ha… ha…” – Aquarius cười lên một cách đầy điên cuồng đáp:

– Các ngươi đến muộn rồi, hệ thống đã được kích hoạt. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi nữa thôi, thứ vũ khí trong cổ đại bảo vệ thành phố Piltover này sẽ bắn về phía lâu đài thủy tinh. Đến khi đó kế hoạch sẽ thành công.

– Anh Max, đừng nhiều lời với ả ta nữa, lên đi.

Ariel nói xong ngay lập tức vung trượng phóng đến, Rumble, Teemo, Heimer cũng nhanh chóng lao đến tấn công. Max vung nhẹ kiếm, lưỡi kiếm tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh đầy chói lòa, cậu ta nhìn sang người phụ nữ dẫn đường nói:

– Cô tránh sang một bên.

Max vung kiếm lao vào tấn công Aquarius, kiếm thánh cực mạnh chém ngang người của cô ta nhưng lưỡi kiếm cứ thế xuyên qua cơ thể mà không tổn thương được chút gì.

Còn 10 phút kích hoạt…

Trên màn hình cạnh bên hiện lên thời gian 10 phút đếm ngược.

Ariel lùi lại một bước hét lên nói:

– Cô ta cũng mang đặc tính nước cho nên công kích vật lý thông thường không thể làm gì cô ta được.

Anna tiến lại bên cạnh Ariel và nói:

– Mọi người lùi lại, để cô ta cho tôi.

Nói xong Anna vung chiếc đàn của mình ra phía trước, mười đầu ngón tay bắt đầu đánh liên tục, giai điệu biến đổi đến mức khó chịu, nhưng cũng may Anna có khả năng điều khiển các giai điệu nên mọi tác động mà cô tạo ra đều nhắm thẳng về phía của Aquarius.

“Á”

Aquarius ôm chặt tai của mình mà kêu gào một cách đau đớn, cô ả lăn lộn trên mặt đất mà hét:

– Sóng âm? Ngươi có thể tạo ra được sóng âm để tác động đến thính giác của ta?

Anna đáp một cách lạnh lùng:

– Không chỉ có như vậy thôi đâu.

Anna lại một lần nữa thay đổi điệu nhạc, lần này là giai điệu vô cùng mạnh mẽ, nếu là người thường thì không thể nào nhận ra được sự thay đổi của không khí trước mặt của cô. Nhưng xung quanh đây ai ai cũng không phải người bình thường, bọn họ nhanh chóng nhận ra mỗi một nốt nhạc mà Anna đánh ra điều huyễn hóa thành vô số các loại ám khí bằng sóng âm cực kì khủng khiếp trực tiếp công kích vào não bộ của Aquarius.

“Phụt”

Aquarius phun ra một búng máu ngã bất tỉnh trên mặt đất.

Max thấy vậy nên lập tức tiến đến bàn điều khiển, cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn điều khiển như muốn tìm kiếm nút tắt ở đâu. Người phụ nữ kia cũng tiến lại cạnh Max chỉ vào một hộp màu vàng và nói:

– Cậu ấn vào đây hệ thống sẽ ngắt.

– Thật sao?

Max kinh ngạc hỏi.

Người phụ nữ ấy đáp:

– Chắc chắn, tôi đã từng nghe anh của tôi hướng dẫn rồi.

Max không chút chần chừ lập tức ấn vào nút màu vàng. Trên màn hình trước mặt thời gian lập tức ngừng lại. Thế nhưng không để Max và mọi người mừng vội, trên màn hình lại xuất hiện những dòng chữ: “Đây là hệ thống kích hoạt tự động đã được cài sẵn không thể ngắt.”

“Ầm ầm ầm”

Cả căn hầm đột nhiên rung chuyển đầy dữ dội, đất đá ở trần nhà bắt đầu xuất hiện các vết nứt và rới xuống.

– Anh Max chuyện này là sao?

Sắc mặt của mọi người đều tái xanh, không ai ngờ chuyện này sẽ xảy ra.

– Không thể nào? Ta thất bại rồi sao? Tại sao? Tại sao? Cha à, cha không thể chết như vậy được…

Max lần đầu tiên mất bình tĩnh, cậu ta đấm mạnh vào bàn điều khiển liên tục.

“Ầm ầm ầm”

Căn hầm ngày một rung chuyển dữ dội.

Ở trên mặt đất lúc này toàn bộ nhà cửa đều hoàn toàn sụp đổ, mặt đất tách ra là hai, một khẩu pháo màu đen to lớn vô cùng khủng khiếp dần dần trồi lên. Nguyên tố năng lượng trong không khí bắt đầu bị nòng pháo hấp thụ một cách điên cuồng, nòng pháo nhắm thẳng về phía lâu đài thủy tinh ngoài biển.

– Anh Max, chúng ta phải rời khỏi đây, nơi này sắp sụp rồi.

Ariel lo lắng nói.

– Không! Không! Anh phải tìm cách ngăn cản khẩu pháo kích hoạt, một khi khẩu pháo ấy bắn cha sẽ chết, mẹ Sally cũng chết, anh không thể để họ chết như vậy.

Vừa nói Max vừa loay hoay bấm loạn các nút trên bản đều khiển nhưng thời gian đếm ngược vẫn không thay đổi, bây giờ chỉ còn lại hơn 3 phút.

“Bụp”

Heimerdingar rút ra một chiếc tua – vít trong người gõ một cái vào gáy của Max khiến cậu ta bất tỉnh, ông ấy nói:

– Mau ra khỏi đây thôi, nếu ở lại đây chúng ta sẽ chết hết.

“3”

“2”

“1”

“Khai hỏa”

“Ầm”

Năng lượng tích tụ đã đủ một luồng năng lượng khủng khiếp hủy thiên diệt địa bắn thẳng về phía tòa lâu đài giữa biển.

Bầu trời Piltover rực sáng một màu chói lòa, không khí xung quanh bị bóp nghẹt, vô số công trình trong thành phố bị hủy hoại. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử từ khi xây dựng đến nay, thành phố bị phá hủy một cách khủng khiếp đến thế này.

– Thứ đó đã khai hỏa!

– Đám Max đã thất bại rồi sao?

– Kế hoạch của ngài ấy cuối cùng đã thành công.

– Tất cả sẽ chấm hết.